Nguyen5725151 (6:31 pm 05-03-1111)
Nguyen5725151 Q: @W: tks nhiều, nhờ bài dịch vừa rồi mà mình tìm ra John Clare.Xin phép Mod được spam nhé. Dưới kia hết đất rồi :)
Nguyen5725151 : Cho mình hỏi thêm luôn: mình vừa đọc sơ nghĩa của nó. Có phải bài này của một người sắp "đi xa" không?
Nguyen5725151 : đúng rồi
Whackamolee : Câu của J.Clare theo mình hiểu: khi biến hay đòi hỏi cảm xúc thành lời, cái kỳ diệu của cảm xúc sẽ mất (Yêu là cảm nhận, chứ không là nói hay nghe). Mình thấy có lý :-)
Nguyen5725151 : Mình cũng chỉ vì câu này mà thích John Clare. Nói chung bất cứ một nhà văn nào khi nhìn ra giới hạn của ngôn ngữ thì văn bao giờ cũng khác thường, và đi "chạm" vào người đọc
Lnqs2001 : nhà văn nào vậy Nguyen ? bạn có thể cho biết được không ?
Nguyen5725151 : Bao giờ cũng có tính hành động trong đấy. Tránh để người đọc ngủ quên trong ngôn từ. Tự dưng W làm mình thấy như vừa bỏ phí mất một cái gì đấy
Nguyen5725151 : Oa, nhiều lắm. John Clare vua rồi là một ví dụ đấy :) từ rày mình sẽ chăm tìm các nhà thơ nước ngoài hơn
Whackamolee : Mình không biết có anthology (điển văn) nào online hay không, bạn search thử "English Literature Anthology" xem thử .. Mình thì thích Rossetti tại thơ bà í "ướt át" Modern tí thì chỉ thích The Piano của D.H.Lawrence
Whackamolee : Yet if you should forget me for a while And afterwards remember, do not grieve: For if the darkness and corruption leave A vestige of the thoughts that once I had, Better by far you should forget and smile Than that you should remember and be sad. (Remember, Rossetti)
No comments:
Post a Comment